Featured Post

GALLO COFFEE - 100% CÀ PHÊ RANG XAY NGUYÊN CHẤT

GALLO COFFEE  100% Cà phê Nguyên Chất - Hương Vị Tự Nhiên. 100% Pure Coffee - Natural Coffee Taste and Aroma.  Gallo Coffee hân hạnh giớ...

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

MICHAEL BUBLÉ - HOME (LYRICS)




Home
Michael Bublé
Another summer day
Is come and gone away
In Paris and Rome
But I want to go home
Mmmmmmmm
Maybe surrounded by
A million people I
Still feel all alone
I just want to go home
Oh I miss you, you know
And I've been keeping all the letters that I wrote to you
Each one a line or two
"I'm fine baby, how are you?"
Well I would send them but I know that it?s just not enough
My words were cold and flat
And you deserve more than that
Another aerorplane
Another sunny place
I'm lucky I know
But I want to go home
Mmmm, I've got to go home
Let me go home
I'm just too far from where you are
I want to come home
And I feel just like I'm living someone else's life
It's like I just stepped outside
When everything was going right
And I know just why you could not
Come along with me
But this was not your dream
But you always believe in me
Another winter day has come
And gone away
And even Paris and Rome
And I want to go home
Let me go home
And I'm surrounded by
A million people I
Still feel alone
Oh, let go home
Oh, I miss you, you know
Let me go home
I've had my run
Baby, I'm done
I gotta go home
Let me go home
It will all right
I'll be home tonight
I'm coming back home
Nhạc sĩ: Amy Foster- Gillies / Michael Buble / Alan Chang
Lời bài hát Home © Warner/Chappell Music, Inc, Universal Music Publishing Group, BMG Rights Management

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

NỖ LỰC! KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC!

Có một câu thành ngữ nổi tiếng: “Bền bỉ là sức mạnh”. Tiếp tục công việc, kiên trì theo đuổi sự nghiệp là điều quan trọng hàng đầu trong cuộc đời. Có một điều mà tôi muốn truyền lại cho thế hệ trẻ – thế hệ đang bắt tay vào công việc, bắt đầu xây dựng cuộc sống. Đó là: Hãy âm thầm nỗ lực. Hãy tiếp tục nỗ lực. Và hãy không ngừng nỗ lực. Nói cụ thể hơn thì hãy xem công việc của mình là trách nhiệm được Trời giao phó. Vì vậy, hãy theo đuổi công việc đó trong suốt cuộc đời. 
Năm 1959, Công ty Gốm Kyoto – tiền thân của công ty Kyocera sau này – ra đời với số vốn 3 triệu yên.
Nhưng khi được mọi người giúp đỡ – lập công ty để tôi tiếp tục công việc – thì nỗi lo bị phá sản cứ ám ảnh tôi: “Nếu chẳng may thất bại, mình không chỉ bội ước với những người góp vốn lập công ty mà còn đẩy những nhân viên tin tưởng đi theo mình ra đứng đường.” Vì vậy, tôi làm việc không quản ngày đêm. Chính nhờ sự nỗ lực không biết mệt mỏi với quyết tâm không để thua kém người khác, Công ty Kyocera chúng tôi dần lớn mạnh và trở thành công ty khổng lồ như hiện nay.
Việc một người như tôi – chỉ tốt nghiệp trường đại học hàng tỉnh, thế lực không có, may phúc được thầy giáo giới thiệu mới kiếm nổi việc làm trong một công ty èo uột, suốt ngày ca cẩm chỉ muốn bỏ việc – mà lại có thể gây dựng và đứng đầu một công ty khổng lồ như ngày nay, chính là kết quả của những nỗ lực không biết mệt mỏi, tiến từng bước, từng bước một cách âm thầm và tinh thần quyết không để thua kém người.
Bây giờ nhìn lại cuộc đời mình, tôi thấy điều quan trọng nhất là lúc nào cũng phải có mục tiêu rõ ràng và nỗ lực không ngừng để đạt cho được mục tiêu đã vạch ra. Công ty Kyocera được ca ngợi như một tấm gương về sự thành công, nhưng không vì thế mà chúng tôi phổng mũi huênh hoang, ngược lại vẫn âm thầm nỗ lực, nhờ thế mới có được như ngày hôm nay.
Sự trưởng thành của con người là quá trình tích tụ âm thầm, từng bước, từng bước một.
Các bạn trẻ! Chắc cũng có những lúc các bạn cảm thấy chán ngấy những gì mình đang học, và tương lai đang chờ mình phía trước mới mờ mịt làm sao. Thực ra đó cũng là điều bình thường, có lẽ ai cũng đã từng trải qua ít nhất một lần trong đời. Riêng tôi khi mới bước chân vào Công ty Công nghiệp Shofu cũng thế.
no luc Kazuo Inamori
Hồi mới đi làm, suốt ngày giam mình trong phòng nghiên cứu, ngày nào như ngày nấy, quanh đi quẩn lại tôi cứ phải làm một vài công việc lặp đi lặp lại buồn chán, như dùng cái chày bằng đá để trộn hỗn hợp hay quay cối xay nghiền nguyên liệu. Người ta bỏ vào cối những viên bi sắt to nặng. Khi quay cối, những viên bi sắt ấy va vào nhau kêu lộc cộc và nghiền nguyên liệu trong cối.
Thời gian đầu, tôi làm những công việc đó một cách miễn cưỡng thụ động.
Thế rồi, vào một ngày nọ, hình ảnh một đồng nghiệp lớn tuổi cùng phòng, cũng làm những việc như tôi, suốt ngày dùng chổi lông cọ rửa kỹ lưỡng cối nghiền bỗng đập vào mắt tôi.
Những viên bi sắt thường bị sứt mẻ nhiều chỗ. Bột nguyên liệu của mẻ nghiền trước thường bám chặt vào những chỗ sứt đó, phải cọ cho thật sạch. Ông ấy cẩn thận lấy một thanh sắt mỏng dẹt, nhọn đầu, cậy từng tí từng tí một, rồi lấy chổi lông quẹt cho đến khi sạch hẳn mới thôi. Tôi đứng nhìn, trong bụng nghĩ thầm: “Tốt nghiệp đại học, lại có tuổi rồi mà phải làm cái việc cọ rửa vớ vẩn như thế, không thấy chán sao…”
Nhưng khi kiểm tra kết quả thí nghiệm, chỉ riêng tôi là ít khi đạt được kết quả như trông đợi. Tôi rất thất vọng mà không hiểu vì sao. Bất chợt, hình ảnh cặm cụi cọ rửa cối nghiền của bậc đàn anh hiện lên trong đầu tôi, và tôi vỡ lẽ. Thì ra chính cái việc rửa cối nghiền quấy quá cho xong đã làm cho kết quả thí nghiệm của tôi bị sai lệch. Những vụn nguyên liệu từ lần thí nghiệm trước vẫn còn bám trên các viên bi trong cối, mà chỉ cần một chút tạp chất như vậy thôi cũng đủ làm tính chất của gốm thay đổi hẳn.
Bậc đàn anh ấy không chỉ cọ rửa kỹ lưỡng mà còn cẩn thận lau chùi dụng cụ bằng chiếc khăn bông sạch tinh luôn giắt bên hông.
Té ra là vậy. Ngay cả những công việc tưởng rất tầm thường như cọ rửa dụng cụ thí nghiệm cũng có ý nghĩa hết sức quan trọng, và phải được thực hiện một cách chu đáo.
Theo sách vở tài liệu thì quá trình làm gốm rất đơn giản. Chỉ việc trộn đều các loại nguyên liệu, nặn thành hình rồi nung nóng ở nhiệt độ cao và chờ sản phẩm ra lò. Nhưng thực tế thì lại không đơn giản tí nào. Phải vừa làm vừa mày mò. Hỏng lần này làm lại lần khác. Và quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại suốt. Chỉ sau khi đã trải qua biết bao công sức khó nhọc và kiên nhẫn bạn mới có thể tìm ra được loại gốm theo ý muốn.
Bình thường, người đồng nghiệp lớn tuổi ấy rất ít lời, lúc nào cũng chỉ lẳng lặng chùi rửa, kỳ cọ và lau dụng cụ. Hình ảnh khiêm nhường ấy làm tôi sáng mắt ra nhiều.
Chưa hết, bất kể ngày đông tháng giá, lúc nào ông cũng rửa dụng cụ bằng nước lã ở bồn rửa nằm phía sau phòng thí nghiệm. Rửa xong, ông lại dán mắt vào dụng cụ để kiểm tra kỹ càng xem có còn sót lại tí bụi bẩn nào không, rồi mới lấy khăn lau sạch sẽ. Chỉ khi đó ông mới dùng nó vào thí nghiệm tiếp theo.
Ngày lại ngày, tôi trộn nguyên liệu, quay cối nghiền và âm thầm lặp đi lặp lại các thí nghiệm. Tuy cố thực hiện nghiêm túc công việc được giao, nhưng trong lòng tôi không tránh khỏi suy nghĩ: “Tốt nghiệp đại học. Nghiên cứu về gốm. Vậy mà công việc quanh đi quẩn lại chỉ có thế thì không biết cuộc đời mình sau này sẽ ra sao?” Tôi không khỏi lo lắng khi nghĩ đến tương lai, dù vẫn cặm cụi làm công việc nghiên cứu hàng ngày.
Thời đó, trong số những người nghiên cứu về gốm như tôi, có rất nhiều người được làm việc ở các công ty lớn, nhiều người được giữ lại trường tiếp tục công việc nghiên cứu trong các phòng thí nghiệm hiện đại với trang thiết bị tối tân. Ngoài ra, có người xuất sắc còn được nhân học bổng Fulbright, sang Hoa Kỳ nghiên cứu tu nghiệp.
Còn cái thân tôi thì ngày nào như ngày nấy, thui thủi một mình trộn nguyên liệu, quay cối nghiền trong cái phòng thí nghiệm tồi tàn của một công ty thua lỗ. Nhiều lúc sốt ruột quá, tôi tự nhủ: “Có gắn cả cuộc đời vào chốn này cũng chắc gì đạt được kết quả”. Tâm trạng mòn mỏi chán chường cứ ám ảnh tôi hàng ngày.
Ngay cả việc học hành, có kiên trì đến mấy mà không thấy được tương lại thì cũng dễ rơi vào tâm trạng thất vọng. Trường hợp của tôi cũng vậy.
Trong đầu tôi luôn có hai luồng suy nghĩ. Một là: nếu cứ như thế này mãi thì e rằng mình sẽ thành kẻ vô tích sự cả đời mất thôi. Một luồng suy nghĩ khác: công việc mình đang làm tuy vất vả, tiến từng bước rất chậm chạp y như con sâu đo, và là cả một quá trình tích luỹ âm thầm kéo dài, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ đem lại thành quả to lớn.
Những kim tự tháp hùng vĩ ở Ai Cập cũng vậy thôi. Người xưa phải tốn biết bao công sức, ròng rã hàng chục năm trời để chuyển hàng triệu tảng đá khổng lồ, tìm cách xếp chồng lên nhau thì mới xây dựng nên chúng.
Những lúc buồn chán, tôi lại phải tự “lên giây cót” cho mình: “Kiến tha lâu đầy tổ, mình cứ âm thầm tích luỹ, nhất định sẽ có ngày công việc nghiên cứu của mình đem lại thành quả rực rỡ. Vì vậy, chớ có nản lòng mới được.”
Suốt một thời gian dài tôi luôn trăn trở: “Nên ở lại công ty? Hay nên bỏ đi là hơn?”. Vì công ty quá èo uột nên mọi người đã bỏ đi cả. Chính tôi cũng từng muốn bỏ hết mà đi dù biết rằng mình chẳng có nơi nào để đến cả. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đáp như thế. Những người ở hoàn cảnh như tôi họ sẽ “lên hương”? Nhưng nhỡ bỏ đi lại là sai lầm, cuộc đời mình xuống dốc từ đây thì sao? Hơn nữa, biết đâu cứ ở lại và cố gắng thì cho dù công ty có èo uột thật nhưng cuộc đời mình vẫn cứ tốt thì sao? Tóm lại thì “đi là đúng hay ở lại là đúng?” – tôi thấy điên hết cả đầu.
Nhưng rồi tôi cũng xác định được rõ một điều quan trọng: “Bỏ đi hay ở lại công ty thì cũng thế cả. Nếu ở chỗ nào mình cũng chỉ kêu ca, thân thân trách phận chẳng đâu vào đâu thì cuộc đời mình chắc chắn không thể tốt đẹp lên đuợc.”
Giờ đây nhìn lại những chặng đường đã qua, một lần nữa tôi càng thấy rõ: thành quả to lớn chỉ có được nhờ vào cả một quá trình nỗ lực không ngừng. Có những lúc ta băn khoăn, trăn trở, có những lúc gian khổ, khó khăn, nhưng không vì thế mà ta lại buông xuôi. Tôi vẫn cần mẫn, chịu khó trong công việc.
Có một câu thành ngữ nổi tiếng: “Bền bỉ là sức mạnh”. Tiếp tục công việc, kiên trì theo đuổi sự nghiệp là điều quan trọng hàng đầu trong cuộc đời. Có một điều mà tôi muốn truyền lại cho thế hệ trẻ – thế hệ đang bắt tay vào công việc, bắt đầu xây dựng cuộc sống. Đó là: Hãy âm thầm nỗ lực. Hãy tiếp tục nỗ lực. Và hãy không ngừng nỗ lực. Nói cụ thể hơn thì hãy xem công việc của mình là trách nhiệm được Trời giao phó. Vì vậy, hãy theo đuổi công việc đó trong suốt cuộc đời. Tôi cho rằng, để sống một cuộc đời có ý nghĩa thì đó là điều cần thiết hơn bất cứ điều gì khác.
- Kazuo Inamori (Ước mơ của bạn nhất định thành hiện thực) -
Nguồn: http://www.gocnhinalan.com/bai-cua-khach/luc-khong-ngung-luc.html

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

NGƯỜI CHA CHỈ HỌC HẾT LỚP 3 ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI TÔI NHƯ THẾ NÀO – RICK RIGSBY

Khi tôi đứng ngay sau cha mình nhìn cô ấy lần cuối, cha tôi đã nói với tôi 3 từ đã thay đổi cuộc đời tôi ngay trong ngày tang lễ “Con trai, hãy đứng vững. Con hãy cứ đứng vững. Dù biển cả có dữ dội đến thế nào, con hãy cứ đứng vững. Không riêng gì biển nước, chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con không được bỏ cuộc”


Tiến sĩ Rick Rigsby là chủ tịch và giám đốc điều hành của công ty riêng của ông, Rick Rigsby Communications. Rick Rigsby có một bài phát biểu mạnh mẽ và đầy cảm hứng về cách mà những lời dạy của cha ông đã hướng dẫn ông qua những thời kỳ khó khăn nhất trong cuộc đời.
Người thông thái nhất mà tôi từng gặp trong đời chính là một người chưa học hết lớp 3. Người đã dạy tôi kết hợp giữa tri thức và sự khôn ngoan để tạo nên sức ảnh hưởng. Người đó chính là cha tôi, một đầu bếp bình thường.
Người thông thái nhất mà tôi từng biết là một người bỏ ngang chừng việc học để phụ gia đình làm nông. Nhưng không phải vì nghỉ học giữa chừng mà ông dừng luôn việc học. Mark Twain từng nói: “Tôi không bao giờ để việc học ở trường ảnh hưởng đến sự tự rèn luyện”. Cha tôi đã tự học cách đọc, tự học cách viết.
Giữa chế độ Jim Crown phân biệt chủng tộc. Khi mà cả nước Mỹ đang còn trong giai đoạn hỗn loạn của cuộc nội chiến. Cha tôi quyết tâm đấu tranh và trở thành một người đàn ông. Không phải là một người da đen, da nâu, cũng không phải là người da trắng. Mà là một người đàn ông thực thụ. Ông thử thách bản thân để trở nên hoàn mỹ nhất có thể suốt cả cuộc đời. Tôi có 4 bằng Đại học, anh trai tôi là một thẩm phán nhưng chúng tôi không phải là người thông minh nhất trong nhà. Mà chính là cha tôi – người chưa học hết lớp 3.
Người cha chưa học hết lớp 3 đã thông qua câu nói của Michelangelo mà căn dặn chúng tôi “Ta sẽ không phiền lòng nếu các con chưa hoàn thành được mục tiêu lớn. Nhưng ta sẽ rất lo ngại các con đặt ra mục tiêu thấp mà đạt được”. Một người mẹ miền quê dùng lời nói của Henry Ford để dạy con mình “Nếu con cho rằng con có thể làm được hay con không thể làm được, con đều đúng.”
Tôi học được từ người cha bỏ học giữa chừng của mình những bài học tưởng chừng đơn giản nhưng vô cùng ý nghĩa:
- Bài học thứ nhất “Này con, đến sớm hơn 1 giờ tốt hơn là đến trễ 1 phút”
Chúng tôi chẳng biết bây giờ là mấy giờ ở bởi vì đồng hồ ở nhà lúc nào cũng chạy nhanh hơn. Mẹ tôi kể rằng: “Gần 30 năm cha tôi rời nhà lúc 3 giờ 45 sáng”. Một ngày bà hỏi ông lý do vì sao, ông trả lời “Có thể con trai chúng ta sẽ bắt chước được hành động tốt này”.
Tôi muốn chia sẻ 2 điều với các bạn, Aristotle nói rằng “Những điều lặp đi lặp lại sẽ quyết định con người bạn”. Do vậy, sự xuất sắc đến từ một thói quen chứ không phải chỉ là hành động. Đừng bao giờ quên chân lý ấy. Tôi biết bạn mạnh mẽ, nhưng nhớ hãy luôn luôn tử tế. Luôn luôn, đừng bao giờ quên điều đó. Đừng bao giờ làm mẹ bạn phải xấu hổ. Đúng vậy, nếu mẹ bạn không vui thì không ai vui cả. Nếu cha không vui, không ai quan tâm cả.
- Bài học thứ hai “Con trai, hãy đảm bảo cái khăn của người đầy tớ lớn hơn cái tôi cá nhân của con”
Cái tôi cá nhân là liều thuốc mê xóa tan đau đớn của sự ngu dốt. Nếu chưa liên tưởng mối quan hệ này thì để tôi nhắc lại lần nữa. “Cái tôi cá nhân là liều thuốc mê xóa tan đau đớn của sự ngu dốt. Tự cao là nỗi đau đớn của kẻ dại khờ”
John Wooden kiếm sống bằng việc làm huấn luyện viên cho đội bóng rổ ở UCLA nhưng ông được biết đến là người truyền cảm hứng mọi người. Và dù cho ông có những giải thưởng quốc gia hãy đoán xem ông ấy làm gì vào giữa tuần? Ông đến tủ đồ, cầm cây chổi và tự quét sàn phòng tập thể hình của mình.
Bạn muốn gây ảnh hưởng? Hãy tìm cây chổi của mình. Mỗi ngày trôi qua, hãy đi tìm cây chổi của mình. Hãy nuôi dưỡng động lực của mình theo cách đó. Nhờ đó, bạn có thể thu hút được người khác và sẽ có tầm ảnh hưởng đến họ
- Bài học cuối cùng “Con trai, rồi con sẽ phải có một công việc làm nào đó. Hãy làm cho đúng”
Tôi luôn được nhắc nhở rằng, tôi có thể tầm thường như thế nào. Hãy tự nói với chính mình mỗi ngày “Hướng lên những vì sao để trở thành phiên bản tốt nhất của mình”. Đủ tốt không có nghĩa là đã đủ, phải cố gắng hơn nữa. Và tốt hơn cũng chưa phải là đủ. Nếu nó chưa là tốt nhất!”
Tôi xin được kết thúc với câu chuyện về bản thân mình đồng thời đúc kết những bài học. Sự khôn ngoan luôn đến từ những lúc không ngờ nhất. Khi bạn vấp phải hòn đá, hãy nhớ điều này: nếu bạn đấu tranh với nó, hòn đá ngáng đường cũng có thể trở thành một nền móng vĩ đại giúp bạn đứng vững và phát triển.
Tôi không lo rằng bạn sẽ thành công mà lo rằng bạn không bao giờ vấp ngã. Một người dám vượt khỏi nơi yên bình và tiếp tục trưởng thành chính là người sẽ tiếp tục nuôi dưỡng tầm ảnh hưởng của mình.
Tôi xin giới thiệu với mọi người một người – người phụ nữ tuyệt nhất mà tôi chưa bao giờ gặp trong đời. Hồi đấy chúng tôi gọi cô ấy là “ngôi nhà bằng gạch”. Hồi trước, phụ nữ không thích những người đàn ông lớn tuổi, mập mạp họ thích chỉ những chàng tiền vệ và hậu vệ điển trai.
Chúng tôi gặp nhau ở buổi khiêu vũ và tôi đã quyết định xin số điện thoại của cô ấy. Trina là người con gái duy nhất ở trường đại học cho tôi số điện thoại thật.
Chúng tôi đã đi từ Chicago đến Vallejo để cô ấy có thể gặp gia đình tôi. Khi cha tôi nhìn thấy cô ấy ông ấy kéo tôi ra ngoài và hỏi “Cô ấy có bị sao không? Tại sao lại yêu con?”.
Vào những năm 70 ở California, tôi quyết định cầu hôn với cô ấy. Đáng nhẽ tôi phải tổ chức bên ngoài với nến và có socola. Nhưng tôi là một gã nhà quê, tất cả những gì tôi có một chai rượu từ trang trại Boone. Nhưng cô ấy đã đồng ý…
Chúng tôi kết hôn và có những đứa trẻ, cuộc sống của chúng tôi rất tuyệt vời cho đến một ngày, Trina biết tin mình có một khối u ở ngực trái. Là ung thư vú…
Sáu năm sau khi chẩn đoán bệnh, tôi và hai đứa con trai đến trước quan tài của mẹ chúng. Trong 2 năm trái tim tôi như chết đi. Nếu không vì tôi tin vào Chúa, tôi đã không đứng đây ngày hôm nay. Nếu không có 2 đứa con trai sẽ không còn lí do gì để tôi tiếp tục. Tôi đã hoàn toàn lạc lối. Đó là hòn đá to nhất mà tôi vấp phải. Bạn có biết điều gì khiến tôi đứng vững không? Đó là lúc tôi nhận được lời dạy của cha mình.
Tôi chưa bao giờ thấy cha rơi nước mắt, nhưng khi chúng tôi đứng trước quan tài ông đã khóc. Cứ như Trina là con gái ruột không chỉ là con dâu của ông. Khi tôi đứng ngay sau cha mình nhìn cô ấy lần cuối, cha tôi đã nói với tôi 3 từ đã thay đổi cuộc đời tôi ngay trong ngày tang lễ. Đó là bài học cuối cùng mà ông dạy tôi “Con trai, hãy đứng vững. Con hãy cứ đứng vững. Dù biển cả có dữ dội đến thế nào, con hãy cứ đứng vững. Không riêng gì biển nước, chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con không được bỏ cuộc”
Và ngày hôm nay khi nói chuyện với các bạn, tôi vẫn nhớ rõ những lời nói cuối cùng của vợ tôi. Cô ấy nhìn vào mắt tôi và nói “Em không quan tâm mình sẽ sống được bao lâu nữa. Điều quan trọng nhất với em là em sống như thế nào.”
Tôi hỏi các bạn 1 câu, 1 câu mà tôi đã được hỏi cả cuộc đời bởi cha mình “Bạn đang sống như thế nào?”. Mỗi ngày các bạn hãy tự hỏi mình “Bạn đang sống như thế nào?”. Đây là những điều mà một đầu bếp sẽ khuyên bạn:
- Rằng bạn đừng phê phán
- Rằng bạn hãy luôn đến sớm
- Rằng bạn hãy tử tế
- Rằng bạn hãy đảm bảo cái khăn của người đầy tớ đủ lớn và được sử dụng

Và nếu bạn phải làm điều gì đó, hãy cứ làm đi. Bạn không bao giờ sai khi làm những điều đúng đắn. Rằng cách bạn làm điều gì đó nhỏ nhặt cũng là cách bạn thực hiện tất cả mọi chuyện. Và theo cách đó bạn sẽ dần mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Sự khôn ngoan đến từ những nơi không ngờ nhất. Hãy tiếp tục tìm kiếm sự khôn ngoan mỗi ngày. Và tự hỏi chính mình mỗi tối rằng “Mình đang sống như thế nào?”
Nguồn: Goacast
Vietsub by happy.live