Featured Post

GALLO COFFEE - 100% CÀ PHÊ RANG XAY NGUYÊN CHẤT

GALLO COFFEE  100% Cà phê Nguyên Chất - Hương Vị Tự Nhiên. 100% Pure Coffee - Natural Coffee Taste and Aroma.  Gallo Coffee hân hạnh giớ...

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC 'CÔ BÉ LỌ LEM' NHƯ THẾ NÀO?

Tôi xin gửi bài viết để các thầy cô giáo nhìn lại xem mình đã dạy được cho học sinh mình bằng bao nhiêu % kiến thức và giá trị. Đã dùng cách nào để dạy học sinh, làm các em thích "văn của xã hội" hơn " văn của giáo dục" là lỗi ở đâu. (Nguyễn Hữu Tân)
 Related image
 Nguồn hình: Google. 

Người gửi: Nguyễn Hữu Tân

Tôi là một người của xã hội nửa cũ nửa mới. Tôi có cảm nhận rằng học sinh bây giờ có điều kiện về vật chất rất tốt nhưng điều kiện tinh thần vươn lên thì rất yếu. Xung quanh các em bây giờ có quá nhiều điều cám dỗ, nhiều sự hấp dẫn mang tính "hội đồng" lôi kéo, rủ rê. Các em thì không được trang bị đầy đủ những kiến thức, những bản lĩnh để đứng vững trong môi trường sống. Tôi không nói cụ thể về những vấn đề mà các em đang gặp phải.
Nói về nguyên nhân dẫn tới hướng tư duy, cách tiếp nhận cuộc sống thì trước hết không ai có quyền trách các em mà phải hướng tới việc trách những bậc phụ huynh, không chú ý quan tâm tới việc giáo dục, định hướng cho con em mà chỉ tập trung vào việc đối phó với "kinh tế".
Còn nữa, đó là trách nhiệm của các thấy cô giáo, giả dụ như môn Văn. Nói chính xác ra liệu có thầy cô giáo nào dạy văn lại có thể toàn tâm toàn ý hiểu được đúng giá trị của các tác phẩm văn học, hay chỉ ép học sinh hiểu theo đúng giáo trình, đúng ý của giáo viên.
Có phải các thầy cô giáo hiểu được giá trị thực tế của các tác phẩm cũng có thể diễn đạt, trình bày, dạy dỗ cho các em với tư duy của "người lớn" áp cho tư duy của "nhi đồng" hay không? Các thầy cô giáo có bao giờ tự hỏi lại mình xem mình đã làm được gì đúng nghĩa với trách nhiệm giáo viên, những gì đã làm được, những gì chưa làm được.
Bản thân vợ tôi cũng là một giáo viên, cô ấy gặp phải nhiều học sinh ở trong một xã hội mới "đổi đời" nhờ quy hoạch. Học sinh rất hư, có thể nói là "vô văn hóa". Và vợ tôi cũng rất nóng tính. Điều hệ quả tất yếu là có học sinh nữ lớp 9 (lưu ban 2 năm) sau giờ học bị vợ tôi cho một cái tát vị tội quá xấc xược đã kéo một nhóm bạn trai đầu xanh đầu đỏ tới cổng trường định hành hung. Sự việc đã phải nhờ tới công an can thiệp".
Với những định kiến về giáo viên bây giờ, có thể vợ tôi sẽ được ra giới "truyền thông" để "vinh danh tên tuổi" nhưng may mắn là "không". Như chúng tôi, như các bạn ngày xưa, sợ thầy cô giáo hơn sợ bố mẹ. Còn các em bây giờ "sợ không được chơi, sợ không được thể hiện cái tôi cá nhân hơn bất kỳ cái gì".
Hôm qua, tôi có đọc một bài dịch trên một blog rất có giá trị, tôi đã in ra và đưa vợ tôi nghiên cứu. Nếu dạy được học sinh là một cái tốt, còn nếu không dạy được học sinh thì cố gắng sau này dạy con.
Tôi xin gửi bài viết đó ở dưới đây để các thầy cô giáo nhìn lại xem mình đã dạy được cho học sinh mình bằng bao nhiêu % kiến thức và giá trị. Đã dùng cách nào để dạy học sinh, làm các em thích "văn của xã hội" hơn " văn của giáo dục" là lỗi ở đâu: Người Mỹ dạy bài học "Cô bé Lọ Lem" như thế đấy!
Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế?
HS: Vì... vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ.
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
HS: Không ạ.
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?
HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ.
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?
HS: Đúng ạ, đúng ạ!
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Thời Hàn Băng (nhà báo Trung Quốc


Nguồn hình:  Google

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

10 CÂU CHA MẸ HÃY NÓI VỚI CON TRƯỚC LÚC CHÚNG 12 TUỔI, CON SẼ CẢM KÍCH BẠN CẢ ĐỜI…

10 câu cha mẹ hãy nói với con trước lúc chúng 12 tuổi, con sẽ cảm kích bạn cả đời

 Thế giới này, vốn vô cùng tươi đẹp nhưng cũng rất tàn khốc. Những đứa trẻ của bạn trong quá trình trưởng thành, sẽ có lúc hạnh phúc, nhưng cũng có khi khổ đau và mê mờ.

Bạn có biết chăng, rất nhiều lúc, con trẻ có thể gỡ bỏ nút thắt trong tâm mà vượt qua khó khăn, và thuận lợi trưởng thành, lại chính là nhờ dựa vào những câu nói mà cha mẹ đã gieo vào trong tâm chúng.
Dưới đây là 10 câu nói, khuyên bạn hãy nói với con trước lúc chúng 12 tuổi. Nếu làm được như vậy, con trẻ sẽ cảm kích bạn suốt đời!
1. Con à, không phải tất cả mọi người đều yêu mến con
Ngay từ cái ngày con chào đời, con đã bắt đầu tiếp xúc với các loại các dạng người. Hơn nữa, sở thích, tính cách của mỗi một người cũng đều khác nhau, muôn hình vạn trạng, không ai giống ai.
Có người sẽ bởi vì ngoại hình của con, tướng mạo của con mà không thích con; có người sẽ bởi thành tích, năng lực của con mà không thích con; lại cũng có người sẽ bởi vì sở thích của con khác biệt với họ mà không thích con…
Nói chung, con phải nhận rõ hiện thực này.
Nhưng mà, đây vốn không phải chuyện gì xấu cả, con càng không nên vì vậy mà phủ nhận chính mình.
Chỉ cần con kiên trì làm những điều đúng đắn, chỉ cần con kiên trì làm một người lương thiện chính trực. Làm được như vậy, có những người không sớm thì muộn sẽ thay đổi thái độ với con.
Còn về những người trước sau vẫn không quý mến con, thì hãy tôn trọng nhưng không nhất thiết phải gần gũi họ, bởi vì họ có thể không phải là người thân thiện gì.
2. Con à, hãy nói cảm ơn thật nhiều!
Bất kỳ ai ở bên cạnh con, bao gồm cả cha mẹ của con, đều không có nghĩa vụ phải đi giúp đỡ con, chăm sóc con, dung nhẫn con.
Cha mẹ đã cho con sinh mệnh này, đây đã là ân huệ lớn nhất với con.
Vậy nên, khi người khác giúp đỡ con một lần, con nhất định phải nghiêm túc nói lời cảm ơn họ từ tận đáy lòng, nếu không sẽ không có lần thứ hai đâu, con nhé!
Khi người khác không muốn giúp đỡ con, con cũng không cần phải oán hận trong tâm mình. Bởi vì con hãy nhớ một điều rằng, người khác vốn không có nghĩa vụ phải giúp đỡ con.
Ảnh minh họa inter-edu.com
3. Con à, con học hành là cho chính bản thân con, chứ không phải học cho bố mẹ
Vì sao bố mẹ cứ mãi giục con học hành?
Chỉ khi con đọc nhiều sách rồi, con mới có thể phân rõ thị phi, không đến nỗi bị những người có dụng ý không tốt che mờ con mắt, cũng không đến nỗi bị những người nông cạn làm ảnh hưởng đến tư duy của con.
Chỉ khi con có được tri thức tốt rồi, con mới có thể thoải mái lựa chọn cho mình một phần công việc mà con yêu thích, mới có thời gian đi làm những việc con thích, chứ không đến nỗi phải vì sinh tồn mà ủy khuất, bận rộn lao lực cả đời.
4. Con à, mạng sống là vô cùng trân quý
Bởi các con còn nhỏ, vậy nên chuyện sinh tử vẫn còn chưa thể cảm nhận được.
Chỉ khi đến cái tuổi bước sang “tứ tuần” của bố mẹ, khi mà bạn bè ở bên cạnh có những người đã đi trước rồi.
Phải biết rằng, nhìn thấy những người cùng tuổi ra đi, là một chuyện vô cùng đau lòng, hơn nữa khiến người ta rất hoang mang. Đương nhiên, đau khổ hơn chuyện cả này, chính là người đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh.
Vậy nên, trong những ngày tháng con khủng hoảng nhất, đau khổ nhất, cô đơn nhất, con phải lựa chọn kiên cường mà sống, chớ nên dại dột tự làm tổn hại chính mình. Mạng sống của con là bố mẹ ban cho, con không có quyền vứt bỏ.
Trong những ngày tháng con khủng hoảng nhất, đau khổ nhất, cô đơn nhất, con phải lựa chọn kiên cường mà sống. Ảnh justsmile.blogs
5. Con à, hãy nhớ về thăm nhà thường xuyên
Khi con ngày một khôn lớn, bầu trời của con sẽ ngày càng rộng mở hơn. Con có thể sẽ ngày càng bay xa bay cao hơn, cha mẹ cũng bởi vậy mà cảm thấy vui mừng.
Nhưng khác biệt với con, cha mẹ lại ngày một già đi, bầu trời của cha mẹ sẽ ngày càng thu nhỏ lại.
Nói thật lòng, cha mẹ nào cũng đều cảm thấy mâu thuẫn trong tâm, vừa mong con cái có thể giương cánh bay cao, lại mong con cái có thể bầu bạn bên cạnh. Càng già thì lại càng như vậy…
Vậy nên, dù sau này con có bận rộn thế nào, mong con hãy dành thời gian về thăm nhà thường xuyên. Có thể làm bữa cơm cho con, có thể chuẩn bị giường đệm cho con, cũng là niềm vui lớn lao của cha mẹ…
6. Con à, tình yêu vĩ đại hơn, nhưng cũng bình thường hơn những gì con nghĩ
Sẽ có một ngày nào đó, con sẽ cảm thấy vô cùng thích thú với một người bạn khác giới trong lớp. Con muốn cùng cậu ấy (cô ấy) đi hết quãng đường về nhà sau khi tan học. Con muốn tặng quà cho bạn ấy, con muốn được nắm lấy tay bạn ấy. Và rồi đến lúc, các con cũng lại sẽ chia tay, đây chính là cái gọi là “tình yêu”…
Nhưng mà, tình yêu thực sự cần được hun đúc nên từ sự hy sinh, thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, và tình yêu cuối cùng sẽ bình thản trong cơm áo gạo tiền.
Cái tuổi đôi mươi, khi mà bản thân nếu chưa thể gánh nổi bất cứ trách nhiệm gì, cũng không mang đến được hạnh phúc cho bất cứ ai. Vậy thì, đừng làm những việc “vượt quá giới hạn”, với ai cũng đều không tốt cả.
7. Con à, con hãy nhìn thẳng những điều bất công trong cuộc sống
Chỉ cần là xã hội, sẽ đầy rẫy những cạnh tranh và bất công, nhưng chúng ta vốn không cần phải quá dính mắc vào những việc này, cố gắng nâng cao bản thân mới là điều thực tế.
Xe của nhà chúng ta không được “chất” như của nhà hàng xóm, con không cần phải vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ. Bởi vì xe của nhà chúng ta, chính là bố mẹ mua bằng mồ hôi và sức lao động của chính mình, vậy nên không có gì phải ‘mất mặt’ cả.
Còn như xe của nhà chúng ta “chất” hơn của nhà xóm, con cũng không có vốn liếng gì để lấy làm tự hào, bởi vì chiếc xe này hầu như không có chút quan hệ gì với con, con chưa từng phó xuất cái gì cho nó cả.
Nếu như con ở vào tình thế không thuận lợi, suốt ngày oán trách cuộc đời bất công, như thế nó sẽ ăn mòn ý chí của con, khiến con trầm luân, chịu nhiều bất công hơn nữa.
Còn như con có được ưu thế gì đó, cả ngày khoe khoang, như thế sẽ che khuất tầm mắt của con. Chỉ sợ có một ngày, con sẽ sa ngã thành loại người mà con vốn xem thường trước đó.
Xã hội, sẽ đầy rẫy những cạnh tranh và bất công, nhưng chúng ta vốn không cần phải quá dính mắc vào những việc này, mà hãy nâng cao đạo đức bản thân. Ảnh desiringgod.org
8. Con à, bất cứ lúc nào cũng đều phải giữ mình trong sạch
Bất cứ trường hợp nào, cũng đều không được buông thả chính mình, bất kể là trên tinh thần, hay là trên nhục thể! Cần phải kiên định với nguyên tắc đạo đức đúng đắn của mình, những thói hư tật xấu, con nhớ đừng bao giờ phạm phải, ví như rượu chè, thuốc lá, ma túy, loạn tính!
Đối với con gái mà nói, điều này càng quan trọng hơn, bởi vì bản thân con gái vốn ở vào địa vị khá là yếu thế. Một lần phóng túng, thường sẽ phải trả giá bằng nỗi bất hạnh của cả một đời!
9. Con à, tiền rất quan trọng, nhưng có những thứ còn quan trọng hơn nhiều
Tiền bạc vốn dĩ cũng rất quan trọng trong cuộc sống này. Nhưng mà, “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”, người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Những cách thức thông qua trộm cắp, lừa gạt để có được tiền bạc, con tuyệt đối không được áp dụng, dù chỉ một lần.
10. Con à, phàm là việc gì cũng đều phải dựa vào bản thân
Phàm là việc gì cũng đều phải dựa vào bản thân. Ảnh vimeo.com
“Dựa núi, núi sẽ sập, dựa người, người bỏ chạy”, duy chỉ có bản thân con mới là người đáng để dựa dẫm nhất.
Có rất ít đồng nghiệp sẽ thật lòng giúp đỡ con, cha mẹ sẽ già đi, không thể đi cùng con cả đời được, còn các anh chị em, đều sẽ có gia đình riêng của mình cùng một mớ các vấn đề của bản thân. Chính ngay cả con cái của con, sớm muộn cũng sẽ rời xa con mà đi thành gia lập nghiệp…
Vậy nên, con cần phải có đam mê của chính mình, có thân thể khỏe mạnh, bản thân hãy vui vẻ đi đến cuối cuộc đời!
Nguồn: http://quacuabo.com/10-cau-cha-hay-noi-voi-con-truoc-luc-chung-12-tuoi-con-se-cam-kich-ban-ca-doi/

9 ĐIỀU QUÝ GIÁ CHA MẸ NÊN NÓI VỚI CON!

9 điều quý giá Cha Mẹ nên nói với con!
Điểm số ở trường sẽ quyết định việc con có đạt danh hiệu học sinh giỏi hay không. Nhưng danh hiệu ấy không thể quyết định nhân cách con người của con. Điều cha mẹ cần ở con là một nhân cách tốt, một nền tảng đạo đức tốt.
Cha mẹ có những điều này muốn nói với con, những điều mà đến bây giờ cha mẹ mới nhận ra sau bao nhiêu năm từng trải, cha mẹ muốn con hãy khắc cốt ghi tâm.
1. Có thể độc lập sinh tồn
Trước hết, con nhất định phải học nấu ăn con nhé. Con sẽ là một người độc lập trong mọi lúc nếu biết nấu ăn, để kể cả khi con không có cha mẹ bên cạnh, con vẫn có thể tự chăm lo cho bản thân thật tốt. Đừng nghĩ chuyện nấu ăn chỉ là chuyện nhỏ, nếu không sau này con sẽ rất hối hận khi nhận ra mình bị coi thường thế nào khi không thể tự nấu một món ăn đơn giản.
2. Vì sao con cần phải vào Đại học
Con à, con phải cố gắng vào đại học, đại học chính quy. Không phải vì cha mẹ muốn con có kiến thức, có địa vị, có danh tiếng, mà là vì con xứng đáng được thư giãn và tận hưởng những ngày tháng thảnh thơi cuối cùng của tuổi trẻ. Sau khi tốt nghiệp, con đã có được những hành trang cần thiết để bước ra ngoài xã hội.
Nhưng con cũng hãy nhớ, sự văn minh và tri thức sẽ thể hiện ngay trong cách con ứng xử và hành động. Bằng cấp và địa vị xã hội không khiến con trở thành người có học thức, vì vậy, dù con có lựa chọn bước đi trên con đường học vấn hay không, việc con cần làm là học cách đối nhân xử thế. Chính điều đó sẽ khiến con trở thành một người có học.
3. Biết ước mơ và có nghị lực
Con hãy luôn tự tin và mạnh mẽ để không ngừng hoàn thiện mình và bước đi thật xa trên con đường mà con đã chọn. Trên con đường đó, có thể con sẽ vấp ngã nhiều lần, nhưng hãy tiếp tục đúng lên bằng chính đôi chân mình. Hãy nhớ rằng tiền tài hay danh vọng không làm giàu nhân cách của con. Những suy nghĩ chân chính từ tận tâm hồn sẽ cho con sức mạnh để vượt qua mọi cám dỗ. Dù cuộc đời có làm con gục ngã, con cũng đừng oán trách hay than phiền. Nếu con có nghị lực mạnh mẽ, mọi thứ xứng đáng sẽ luôn là của con.
Dù cuộc đời có làm con gục ngã, cũng không được oán trách hay than phiền. Nó chỉ khiến những người yêu thương con đau lòng và kẻ thù của con đắc ý. Ngã rồi hãy đứng lên và đi tiếp.
4. Tự tôn không liên quan tới giàu nghèo
Con à, cuộc đời này con chỉ cần hai bát nước, một bát để uống, bát kia để rửa mặt và giặt quần áo của con. Dù có thiếu thốn về tiền tài thì con cũng không được đánh mất lòng tự trọng và danh dự của mình.
5. Cung cách không liên quan tới cảnh ngộ
Hãy chỉn chu trong mọi hành động của con. Dù con phải ăn cơm trộn nước tương, con cũng cần dọn bàn ăn cho chỉn chu, ăn uống cho sạch sẽ và trang nhã. Sau này, bất kể con có giàu có hay nghèo khó, cũng phải thể hiện rằng mình là người có văn hóa.
6. Hình ảnh và ký ức tình cảm là khác nhau
Con có biết dụng cụ quan trọng nhất khi đi du lịch là gì không? Không, không phải máy ảnh con à, khi đi du lịch, con hãy mang theo giấy và bút. Bởi cảnh có thể thay đổi theo thời gian, nhưng tâm tình của con, ấn tượng của con để lại ở nơi ấy sẽ không bao giờ có thể phai tàn.
7. Nhân cách độc lập
Con cần có một không gian riêng để thư giãn, dù cho nó chỉ rộng vài mét vuông. Một không gian riêng sẽ giúp con bình tĩnh lại và suy ngẫm khi có mâu thuẫn với ai đó. Một không gian riêng sẽ giúp con đưa ra những quyết định đúng đắn nhất để đối đãi với tình huống đó. Và hãy dùng một tiêu chuẩn đạo đức cao để đánh giá và đưa ra lựa chọn.
8. Sống lương thiện
Cuộc sống này dù có tàn ác đến đâu, con người dù có xấu xa đến mấy, con cũng phải sống lương thiện và làm một người tốt. Những thứ vật chất mà con đấu tranh cả một đời để giành giật lấy, khi rời khỏi cõi đời này, con sẽ thấy chúng thật phù du và vô nghĩa. Nhưng nếu sống một cuộc đời thiện lành, luôn nghĩ cho người khác, thì khi hai mắt kia khép lại, con sẽ không cảm thấy hối tiếc.
9. Ba thứ quan trọng nhất
Con không nhất thiết phải trở thành một quý tộc sở hữu một gia tài khổng lồ toàn là bạc vàng kim cương, những thứ đó chỉ là vật chất. Nhưng nụ cười, sự thanh lịch và tự tin chính là ba giá trị tinh thần lớn nhất, có được ba điều này này là con đã có tất cả rồi. Đó mới là tinh thần quý tộc chân chính.


Nguồn: http://quacuabo.com/9-dieu-quy-gia-cha-nen-noi-voi-con/